[Cảm nhận] Một thứ tình yêu to lớn mang tên 'Bố Mẹ'

Có những thứ đơn giản quá đến mức ngta quên luôn thắc mắc vì sao nó lại như vậy. Tình yêu của Bố Mẹ dành cho con cái hình như ngay từ lúc con cái mới sinh đã trở thành một điều quá tự nhiên đến độ chúng ta chẳng màng một lần quan tâm hay nhận ra tình yêu đó to lớn, có ý nghĩa như thế nào.

Nhìn mẹ Il Hwa dù cho có ốm bệnh vẫn cố gắng làm cơm cho con ăn, nhưng các trẻ thì lại chê lên chê xuống, hoạch họe đủ điều từ cái quần cái áo cho đến miếng cơm miếng canh, đòi Mẹ mua cho đồ này đồ kia. Ừ, ta nhìn rồi ta nói, sao mấy đứa này vô tình thế, có biết Mẹ đã phải vất vả làm mọi việc trong nhà như thế nào không mà đòi hỏi nhiều như thế. Rồi chợt giật mình nhận ra và nhớ lại, không, thì ra nh đứa trẻ đó là chính ta, người mẹ đấy cũng chính là mẹ ta. Ta hóa ra cũng là một đứa con vô tình như thế đấy. Nhìn mẹ Mi Ran buồn vì JH không hay kể cho mẹ nghe chuyện trường lớp, cũng là lúc ta nhận ra chẳng phải chính ta cũng đã từng thờ ơ với Mẹ như thế đấy sao? "Khi ta đủ lớn để nghĩ rằng ta có thể làm mọi thứ cho Mẹ hay biết nói "cám ơn" hay "yêu Mẹ" nghĩa là làm Mẹ vui, trong khi điều làm Mẹ hạnh phúc chính là được chăm sóc con mỗi ngày và câu nói "Con cần Mẹ" mới chính là câu nói ý nghĩa nhất". Đơn giản như vậy nhưng chưa bao giờ nói ra được câu đó để có thể khiến Mẹ vui lòng.


Nhìn bố Dong Il nựng con khi cậu con đã lớn tướng như thế, bỗng phì cười nhưng cũng chợt nhận ra Bố lúc nào cũng yêu con cả, cử chỉ thì dù vụng về, lời nói thì không bao giờ nhẹ nhàng, trau chuốt, ta thì lúc nào cũng lấy thế mà cấm cẳn, cằn nhằn với Bố, nhưng Bố là ng lúc nào cũng tin tưởng, ủng hộ ta và nếu có chuyện gì xảy ra luôn có Bố ở đó và sửa chữa mọi thứ vấn đề trên đời. Có những thứ không phải lúc nào cũng có thể nói ra thành lời được. Nhìn bố Taek mới lại tự hỏi, nhiều lúc ta không ở nhà, Bố đã lo lắng như thế nào, nhưng ta thì vô tâm lắm, có bao giờ để ý. "Bố không bao giờ thể hiện ra bất cứ mặt yếu đuối nào. Không ai biết hết những nỗi bất công, những buồn bực, những khó khăn mà nhiều người Bố trải qua trong suốt cuộc đời của họ. Lý do Bố có sức mạnh để chịu đựng và vượt qua tất cả nhiều điều đó, là vì Bố còn cần phải bảo vệ gia đình, bảo vệ nhiều người dựa vào Người và trân trọng gọi Người là Bố".


Gia đình như là bản lề của cuộc sống mỗi người. Người ta cứ mải miết vươn xa, vươn rộng ra mà không nhớ để ngoái lại nhìn hay nhận ra rằng mình có thể vươn xa được như thế là nhờ chiếc "bản lề" vững chắc , làm trụ đỡ cho ta trong mọi việc, một cách âm thầm nhưng chắc chắn. Và đến khi ta thất bại trở về, cũng chính chiếc "bản lề" đó là luôn chờ đợi ta với tình yêu không bao giờ suy suyển, lại một lần nữa làm chỗ dựa cho ta làm lại mọi việc. Dù không tự hào lắm khi nói rằng phải nhờ một bộ phim mà lại nghĩ tới Bố Mẹ nhiều hơn, nhưng thực sự là vậy. Những thứ rất đỗi bình thường, giản dị, nhưng nếu không được nhìn nó dưới góc nhìn khác, nhiều khi ta chẳng nhận ra. Nhận ra để biết yêu Bố Mẹ nhiều hơn, để biết trân trọng những điều thường ngày mà Bố Mẹ làm cho ta hơn. Một bộ phim mà lúc cười thì nếm được cả vị chát, và lúc khóc thì nhận ra dược cả sự ngọt ngào.

Nguồn: (1)
Next PostNewer Post Previous PostOlder Post Home

0 nhận xét:

Post a Comment