SW là nhân vật có nhiều mặt nhất cho đến giờ. Ban đầu, nó là đứa ngoan, chu đáo và ấm áp đến phát hờn. Nhưng rồi cũng bướng, cũng cáu, cũng có nguyên tắc: giữ cho mọi thứ được an toàn. Bản thân an toàn, gia đình an toàn. Kết quả của 2 thứ đấy cộng gộp lại là một sự ẩn nhẫn đến phát chán.
Thế rồi đổ ra chuyện yêu BR, SW lại thể hiện nó cũng quyết liệt, cũng si tình, cũng điên cuồng, cũng ngông và cũng mặt dày đến đáng sợ trong suốt quá trình trước, trong và sau khi cưa đổ bà chằn này.
Cộng gộp các tính cách trên lại vô tình khiến SW trở nên gia trưởng và ích kỉ mà chính nó cũng không hề nhận ra. Đám bạn đâu ai cãi lời nó, tụi kia cãi vã, nó lên tiếng là tan phường chèo ngay, DS thậm chí còn nghe lời nó cun cút ấy (tất nhiên trước vụ BR thôi). Mẹ SW thì dù yêu thương và tự hào vì con nhưng mỗi ngày đều nhìn mặt nó mà sống vì một khi nó nổi giận thì sẽ rất đáng sợ. Mẹ nó đi làm mà đến cả hàng xóm cũng "sợ" nó biết chuyện làm ầm lên. Nếu hôm ấy không trở về sớm, nếu không thấy cả mẹ lẫn JJ ở bên cạnh bố Taek có thể cười nói vui vẻ và thoải mái hơn khi ở bên mình để rồi cảm thấy tủi thân và hụt hẫng, nếu không nghe được chuyện mẹ đi làm, tận mắt thấy được cảnh mẹ vất vả rồi cảm thấy bản thân kém cỏi bất lực, chắc SW sẽ không bao giờ hiểu được vấn đề của mình.
Phải nói số SW quá may mắn khi gặp được BR. Đây là lần thứ 2 BR vực SW dậy rồi (kể ra cũng ko bỏ công cưa cẩm). Bà chị mặt thờ ơ, vừa húp mì vừa phán ngay tim đen 'Sao em chẳng hiểu chuyện gì hết thế?'
Đoạn này làm ta nhớ lúc DR khuyên JH về bới cái nhà lên để mẹ có chuyện để làm, để biết gia đình không thể sống thiếu mình. Mẹ SW cũng muốn được tự hào về bản thân là một người mẹ tốt, chứ không phải chỉ có thể tự hào về con trai mình mà thôi. Ý tứ của BR ở tập 12 thêm vào rằng những đứa con cũng chỉ là con, và thay vì quản chuyện bố mẹ, thì nên quan tâm tới sức khỏe của họ thì hơn.
Coi như BR đã ra tay sớm diệt được bớt mầm mống gia trưởng, chứ không cũng khổ với bạn trai trẻ này lắm chứ chẳng vừa. Cái này chắc phải gọi là "dạy chồng từ thuở còn thơ" Kia mà cái kiểu năm 2015, vợ sang nhà em gái chơi đêm hôm chưa về cũng gọi "video call" hỏi cho bằng ra là biết rồi đấy. Bản chất rồi
Về BR, mang tiếng được cưng nhất nhà, thế mà trước cử chỉ nhỏ xíu của bạn trai kia, nào ủ chân, nào bóc đũa, nào rót nước, lại biểu cảm như lạ lắm. Thế đấy, bố mẹ chỉ biết con học giỏi rồi cứ thế cung phụng con, em thấy chị được cưng chiều thì ghen tị, chứ ở nhà, BR ngoài quát 2 đứa em, nó có bao giờ nói gì về bản thân. Lúc bố túm áo, mắng chửi vì tội đi biểu tình, BR cũng sừng cồ cãi lại đúng 2 câu rồi bỏ vào phòng. Nếu không phải mẹ nói ra chuyện trước đây tâm nguyện học luật thì chắc chẳng ai biết được lúc đó BR đang đấu tranh tư tưởng như thế nào. Lúc bị bạn trai đá cũng vậy, không hề biểu cảm gì với gia đình, đt gọi đến bị từ chối liên tục mà bố mẹ cũng chẳng thắc mắc (2 ông bà còn bận cãi nhau). Một kiểu không chia sẻ chuyện của mình cũng sẽ chẳng cần ai quan tâm. Nếu không phải SW chơi lầy, dỗi lẫy đủ trò thì chắc BR cũng chẳng hé ra nửa câu.
BR không nói bởi vì có nói cũng chẳng giải quyết được gì. Trước đây từ luật chuyển sang sư phạm toán cũng vì gia đình, giờ từ sư phạm toán chuyển sang kế toán cũng là vì gia đình. Tâm huyết đấu tranh chính trị, nhưng rồi vì đấu tranh chính trị nên bị một vết đen, ko thể thi công chức. Bên lý tưởng, bên gia đình, làm con cả đúng thật không phải dễ dàng.
Mỗi lời BR nói với DR hay với SW đều là đang quy chiếu từ bản thân mình mà ra. BR cũng không thể sống thiếu bố mẹ. Nói ra bất mãn của mình cũng không thay đổi được gì, cũng chẳng thể bỏ đi. Yêu thương gia đình, có muốn ghét cũng không ghét được. Nên chỉ còn cách im lặng không nói nữa.
Nên găp trai lầy là đúng bài rồi. BR cứ giấu, cứ phớt lờ thì SW lại càng mặt dày nhất quyết khui bằng ra chuyện.
Cặp này không cần sóng bên ngoài dập vào, sóng nội tâm thôi cũng đủ khiến cả hai vất vả rồi.
Định mệnh 2 đứa được biên kịch viết ra chính là để giành cho nhau.
SW là người nhìn thấy sự ấm áp của BR và giúp BR thể hiện nó ra ngoài, còn BR là người nhìn thấy sự chín chắn và tinh thần trách nhiệm của SW và giúp SW đặt mọi thứ đúng vị trí.
Nhưng so với tất cả, ta chỉ mong BR cuối cùng có thể làm được điều mình muốn làm, làm vì mình chứ không vì ai khác nữa.
Ai cũng biết BR giỏi giang và hiểu chuyện thế nào mà, BR đáng được bơi ra biển lớn hơn là chỉ làm chân kế toán nhỏ bé.
Nguồn: (1)
trời ơi cuối cùng cũng có ng lên tiếng cho bora
ReplyDeletethích cặp này dã man huhu
ReplyDeleteTôi xem 1988 quá muộn so với mọi người. Nhưng rất ấn tượng. Tôi thích bài viết này ở nhiều nhẽ, đặc biệt thích ý kiến bạn tác giả nói Sun Woo là nhân vật có tính cách không hề một màu dưới cái vẻ "ngoan hiền" .Hoàn toàn đồng ý. Nhưng tôicó ý kiến khác một chút về cái sự "ẩn nhẫn đến phát chán" của Sun Woo nhé. Tôi đã tua đi tua lại khoảng 30 lần, và chụp nhiều ảnh màn hình đoạn Sun Woo đối diện (nghĩa đen và nghĩa bóng) với tay đầu gấu Chó Điên ở trường để phân tích. Trong suốt cảnh này, khi Chó điên nhục mạ cả bằng lời bằng sức, thì Sun Woo làm gì? Đứng yên, và không hề nói một lời; chỉ nhìn thôi, nhưng là nhìn thẳng, . Khi tay kia bắt đầu nói về sợi dây chuyền, Sun Woo vẫn nhìn thẳng vào gã, không chớp mắt, thậm chí còn không cả cau mày, không mím môi, không nghiến răng chỉ đơn giản là nhìn một cách không hề nao núng vào kẻ bắt nạt. Khi Chó Điên dúi đầu Sun Woo thì cái nhìn của Sun Woo mới tóe lửa. Bất kể lý do là gì (muốn an toàn, muốn tránh phiền phức), thì phải bản lĩnh như thế nào thì một chàng trai 18 tuổi (hẳn là thừa sức và biết cách dùng nắm đấm) mới có thể bình tĩnh đến như vậy trước những lời khiêu khích và nhạo báng kia. Tôi khẳng định, đó là sự bình tĩnh, chứ không phải là cam chịu. Sun Woo có cảm thấy căng thẳng không? Có. Điều này thể hiện rất rõ bằng ngôn ngữ cơ thể : khi gã Chó điên bỏ đi sau khi bạt tai hai DR và JW, lúc ấy Sun Woo mới cúi đầu xuống thở ra.. Nhưng chính sự căng thẳng như thế, lại càng làm cho ta thấy chàng trai này rất bản lĩnh vì tự chế ngự được mình. Còn nhớ, về sau Bo Ra có nói lý do cô thích "cậu bé Sun Woo" vì cậu tử tế, chính trực, và thông minh. Các bạn có thấy 3 nét tính cách ấy nó thể hiện ra trong phân đoạn "diện đối diện" này không nào? Sun Woo ghét là ghét và dù yếu thế hơn nhưng không nhún nhường mà dám đương đầu vời Chó Điên và mấy thằng lâu la Sự im lặng và cái nhìn của cậu đủ mạnh làm kẻ xấu kia chùn bước phải quay ra bắt nạt DR và JH (Thêm một điểm chú ý này, 2 cậu kia cúi đầu nhìn xuống còn trước cả khi bị bạt tai, còn bạn Sun Woo thì không hề, ngay cả khi bị dúi đầu xuống thì cũng hất thẳng ngay lên, và đứng thẳng, không lui một bước nào). Sun Woo cũng đủ thông mình để không làm cho tình hình thêm rối.
ReplyDeleteCòn đây là "bonus": ánh mắt nhìn bạn bè thì sao? Khi Jung-hwan nói nên tạm cất dây chuyền đi, đôi mắt của Sun Woo thoáng nét buồn, nhưng không u ám - như thể cậu đã hiểu từ lâu rằng bạn bè (kể cả bạn thân) hiểu thấu được hoàn cảnh của mình, nên không hề kỳ vọng.
Tóm lại là, phải vừa bản lĩnh vừa hiểu chuyện lắm thì mới ứng xử "đạm" được như Sun Woo trong tình huống này. Mặc dù tôi thừa nhận là tôi cưng Sun Woo vô đối. Nhưng tôi cũng phải xem tới mấy chục lần 1 phân đoạn và để ý từng giây hình khi viết những ý trên, nên tôi tin là cũng không phải chỉ vì thiên vị Sun Woo mà khen.
bạn phân tích đỉnh thật á
DeleteMinh rat thich comment cua ban nay.
ReplyDeleteNgắn gọn mà nói, SW là nhân vật đa sắc và nội tâm phong phú, cũng là nhân vật mình thích nhất bộ phim luôn. SW ấm áp, chính kiến, yêu thương gia đình. Chứ ko ẫn nhẫn như add nói. Là nhân vật rất hiểu chuyện
ReplyDelete