[Cảm nhận][Tập 20] Nỗi lòng người bố

Khi nhìn thấy một Ssang Mun Dong tan hoang và mất mát, em nghẹn lời.
Khi nhìn Duk Sun mở cánh cửa ra, tim em hẵng một nhịp.
Khi nhìn thấy 4 nụ cười quen thuộc, khi nhìn thấy những giọt nước mắt của Duk Sun, lòng thầm hiểu đây là kết thúc.
Em buồn cười, vì một cái kết siêu tệ như thế.
Nhưng em cũng buồn rầu, vì chặng đường đi cùng thời trẻ của các bạn ấy, đã đến lúc phải nói lời tạm biệt.

Em ghét tập hôm nay, ghét lắm lắm. Sau cú lật thuyền, nó xuống hạng 2 trong lòng em. Sau cái kết, phim xuống hạng 10 với em luôn rồi
Nhưng cảm ơn biên kịch, vì đã tạo nên một Jung Hwan đầy ấn tượng, và 18 tập phim cảm động vô cùng.

À, em muốn viết vài lời cho bố Dong Il.


Em đến với R97 không vì ai khác cả, mà vì chú Dong Il, vì sau "Dad where are we going", em đã cực kì mê chú ấy, mê Sung Joon - cậu con trai siêu đẹp, siêu ấm áp và Sung Bin - một cô bé chẳng khác gì Sung Bo Ra cả.
Em ấn tượng với cách chú diễn vai một người cha. Vô cùng chân thật. Vô cùng thương con. Đặc biệt là trong R88.
Em còn nhớ mấy tập đầu, em đã đọc loáng thoáng ở đâu đó, vài người cho rằng năm nay, khía cạnh tình cảm người cha của Sung Dong Il vô cùng hời hợt.
Nào có hời hợt đâu Một người cha luôn dõi theo và yêu thương con mình. Một người cha hiểu và cảm thông cho nỗi tủi thân con thứ, mà thừa nhận rằng mình cũng chỉ đang học cách làm cha... Người cha ấy vì thương con mới cấm nó đi biểu tình, vì cha không quan tâm gì khác, chỉ quan tâm đến tương lai của con, chỉ muốn con được sống tốt. Người cha ấy mỗi tối về đầu ngắm nhìn cậu con trai nhỏ, rồi ủ ấm tay để vuốt ve con. Người cha ấy là siêu nhân, mạnh mẽ trước mặt con, thế rồi lại khóc một mình khi đọc những câu chuyện tình cảm sướt mướt. Người cha ấy sung sướng mặc áo con tặng, dù cho nó chật ních. Người cha ấy hạnh phúc khi con gái sơn móng tay cho mình, dù nó có vẻ làm mất đi phần nam tính. Người cha ấy dắt con vào lễ đường, mỉm cười chúc phúc, rồi âm thầm rơi nước mắt khi con gái đã đi xa.
Tập cuối cùng không phải tất cả các cảnh đều dở hơi. Ít ra, cho đến cuối, vẫn khắc họa được hình ảnh một người cha như thế, yêu thương con cái bằng tất cả tấm lòng.
Khi nhìn bố Sung đọc bức thư của Bo Ra và khóc, em chợt nhớ tới một bài thơ mẹ đã viết ở trang cuối - trong cuốn nhật ký mẹ viết về quá trình trưởng thành của em suốt 8 năm đầu đời, bài thơ dành cho ba em, để dành khi em đi lấy chồng.

TIỄN CON GÁI LỚN VỀ NHÀ CHỒNG

Hóa ra bố lại yếu lòng hơn mẹ!
Lúc người ta đến xin dâu
Mẹ vẫn cười rất tươi
Mà bố thì rưng lệ
Lời thưa nghèn nghẹn giữa câu...

Bố chẳng buồn đâu
Ai lại buồn trong một ngày như thế?
Bố chỉ thương con
Vất vả hồi thơ bé
Thuở ấy nhà ta thật nghèo
Con vừa sinh đã phải cùng chia sẻ
Một quả trứng ba người nhường nhau
Mền bông rách truyền hai thế hệ
Thời khốn khổ tránh sao điều nặng nhẹ
Con buồn nhiều không, khi bố mẹ bất hòa?
Giờ con thành con người ta
Phận gái lớn rồi phải thế
Con mặc váy cưới kiêu sa
Cổ mang vòng vàng sang quý
Bố không ưa bày vẽ
Nhưng muốn ngày vui con không thua kém bạn bè...

Xe hoa đưa con đi
Căn nhà đột nhiên trống trải
Vẫn biết mai các con lại về
Nhưng có điều gì đã rời xa...mãi mãi
Nâng ly rượu một mình trong nắng chiều nán lại
Ta già rồi ư?

(Nguyễn Hoàng Sơn)

Nguồn: (1)
Next PostNewer Post Previous PostOlder Post Home

0 nhận xét:

Post a Comment