Nó giống như một cơn mưa phùn kéo dài lãng đãng, mưa càng lâu đất càng đậm màu, càng mềm yếu. Tình yêu đơn phương cho đi cũng vậy, con người ta vui vì mát trời, nhưng cũng có ngày buồn vì lạnh lẽo.
Yêu thầm một người là tình yêu vừa dũng cảm vừa hèn nhát. Ta đứng bên đường, ta sẵn sàng nắm tay họ đưa qua phố đông. Ta không ngại mưa ướt, ta không ngại đất mềm. Ta chỉ ngại người ta không nắm lấy. Để cuối cùng ta lựa chọn buông tay và để mặc gió lạnh lùa qua từng kẽ ngón.
Con người suy cho cùng do dự nhất chính là khi phải lựa chọn. Bàn cân giữa tình yêu và tình bạn cứ bấp bênh trong lòng cậu ấy, cuối cùng mất nhiều năm để tìm thấy sự cân bằng thì cũng là khi phải tự tay viết xuống đoạn kết cho những năm tháng tuổi trẻ và cơn mưa phùn dai dẳng bám trụ trong lòng bấy lâu.
Sự bấp bênh kéo dài nhiều năm cuối cùng cũng kết thúc bằng sự tổn thương của một trái tim dũng cảm. Thương cậu ấy bao nhiêu thì đau lòng bấy nhiêu, nhưng cảm xúc đọng lại sau cùng thì đó là niềm vui của trại chó :))) những giọt nước mắt đầu tiên cậu ấy khóc cho mối tình đầu sẽ là sự yếu đuối cuối cùng cậu ấy để lại cho quá khứ. Nó sẽ rửa trôi tất cả những lầy lội còn sót lại trong lòng cậu ấy nhiều năm qua. (Cái quan trọng là trả lại cho trại chó một con Cún xinh đẹp và lành lặn.)
Cái cậu ấy sẽ nhớ khi về chuồng chỉ là vào thời gian tươi đẹp nhất của cuộc đời, cậu đã gặp được cô gái xinh đẹp nhất, và cậu đã yêu cô ấy bằng tất cả lý trí và sự trưởng thành của mình. Vậy là đủ cho lời hồi đáp của tuổi trẻ.
Thanh xuân của ai cũng từng đi qua những cánh đồng mưa phảng phất, in dấu chân lên những mảnh đất sẫm màu, chạy băng qua những con đường đầy vũng nước và trong tay ta là chiếc dù không mở.
Khi đứng ở bên kia đường, nhìn lại bầu trời tháng tám và cây dù trong tay, bạn có bao giờ hối hận vì cây dù không mở hay một nỗi day dứt vì nhận ra đáng lẽ phải mở lòng mình khi bầu trời còn chưa ướt sũng.
Khi đứng ở bên kia đường, nhìn lại bầu trời tháng tám và cây dù trong tay, bạn có bao giờ hối hận vì cây dù không mở hay một nỗi day dứt vì nhận ra đáng lẽ phải mở lòng mình khi bầu trời còn chưa ướt sũng.
Khi đó bạn gọi mình là kẻ dũng cảm đội mưa hay là một kẻ ngu ngốc?"
Nguồn: (1)
0 nhận xét:
Post a Comment