Bước những bước chập chững vào đời, tuổi 18 hiện ra trước mắt là một chân trời mới với bao điều kích thích đầy lạ lẫm. Ta tò mò, ta khám phá, ta thích thú, ta chinh phục. Hoa mộng và tươi đẹp, tuổi 18 khắc ghi trong chúng ta kỷ niệm một thời cống hiến hết mình cho tuổi trẻ, tình yêu, ước mơ, hoài bão và khát vọng khẳng định giá trị bản thân mình. Có vấp ngã, có đau khổ rồi cả tổn thương, để rồi học cách tự đứng dậy mạnh mẽ và trưởng thành hơn sau những lần bị dòng đời xô đẩy. Tuổi 18 là cột mốc đánh dấu cho một sự khởi đầu mới. Khi các nơ ron thần kinh của bộ não nhận biết được sự khác biệt thực sự giữa con trai và con gái thì cũng là lúc tuổi thanh xuân khẽ nhịp lên giai điệu tươi vui trong trẻo của một thứ cảm xúc mơ hồ mới chớm nở. Trái tim bạn đã biết rung động rồi.
Mỗi chàng trai đều có một cô gái bạn không thể chạm vào, cô gái đó có tên là mối tình đầu
(Son Ho-joon - Reply 1994)
Mối tình đầu của Jung Hwan bắt đầu từ đâu và vào lúc nào, không một ai biết rõ. Có thể ngay cả cậu cũng không hiểu được. Một ngày nào đó như thế, cậu lại đem lòng yêu thích chính cô bạn “cởi truồng tắm mưa” ngày xưa của mình. Từ rung động nhỏ nhoi len lỏi của trái tim trong ngõ hẹp, cảm giác ấy theo thời gian lớn dần thêm từng ngày. Không còn cố tình trêu chọc cãi nhau với cô, cậu ấy bắt đầu quan tâm đến cô nhiều hơn, muốn thu hút sự chú ý của cô nhiều hơn. Là những sáng đợi cô cả tiếng đồng hồ để cùng sánh bước đến trường; là những đêm thao thức không yên, lo lắng cô ngủ quên ở phòng đọc mà về trễ; âm thầm đợi cô dưới mưa trao vội chiếc ô ngại ngùng; tuy càu nhàu ngoài mặt nhưng chỉ cần gọi điện là chạy như bay đến bên cô vào đêm Giáng sinh; là sự mong muốn bảo vệ và che chắn cho cô không bị lao đao trên xe buýt ngốn người. Thích cô, cậu ấy mỉm cười vu vơ. Ngây dại như một kẻ ngốc. Một ngày cậu ấy nhớ nhung cô đến mười mấy lần. Thậm chí ngay cả trong giấc mơ. Vừa len lén âm thầm sợ phát hiện, vừa tha thiết muốn cô gái bé nhỏ ấy nhận ra. Tình cảm của cậu chất chứa đầy sự mâu thuẫn.
Duyên phận sẽ không thường xuyên tìm đến. Nếu muốn dùng đến từ duyên phận này, phải là đôi khi. Thời khắc kịch tính sẽ xuất hiện rất tình cờ, đó mới gọi là duyên phận. Vì thế 1 tên gọi khác của duyên phận chính là thời điểm.
(Jung Hwan - Ep. 18 Reply 1988)
Duyên phận đã đưa Sun đến bên đời JH và Taek. Cho hai cậu cơ hội bầu bạn, gần gũi với cô. Và sự thật là so với một người chỉ biết đến cờ vây và những trận thi đấu xa nhà liên miên, JH hoàn toàn có lợi thế hơn hẳn Taek. Cùng ở chung một nhà, cùng nhau đến trường, cùng đi xe buýt, cùng ăn mì nghe đài, xem phim, ca nhạc, JH đều có Sun sẻ chia. Trước cả khi Taek thổ lộ, khoảnh khắc ở bên nhau nhiều như vậy. Tại sao JH chưa bao giờ chịu bày tỏ nỗi lòng với người con gái ấy? Dù chỉ một lần. Duyên phận cho JH rất nhiều cơ hội, nhưng cậu đã chọn cách im lặng mà đợi chờ duyên phận mỉm cười.
Nếu như hôm nay, tôi không bị đèn giao thông đáng ghét đó cản trở. Nếu đèn đỏ chết người đó giúp tôi 1 lần, tôi có thể sẽ có định mệnh đứng trước mặt cậu ấy. Mối tình đầu của tôi luôn đều vì cái đáng ghét đó, bị thời cơ đáng ghét đó cản đường, chính là thời cơ đáng ghét đó.
(Jung Hwan - Ep. 18 Reply 1988)
Con người một khi rơi vào tình huống bức bách, không lối thoát, họ thường có xu hướng đổ lỗi cho số phận và người khác. Nếu Taek không xuất hiện ở cái xóm Ssangmun rồi trở thành một mảnh ghép thứ 5 của nhóm bạn. Nếu Taek không đem lòng yêu thương Sun như một người con gái. Nếu JH không vô tình biết được tình cảm của cậu bạn thân thiết. Nếu Choi Taek là một kẻ xấu xa, tệ bạc. Liệu giữa JH và Sun có thể nảy nở một thứ tình cảm to lớn, đặc biệt hơn không?
Mối tình đầu của Jung Hwan bắt đầu từ đâu và vào lúc nào, không một ai biết rõ. Có thể ngay cả cậu cũng không hiểu được. Một ngày nào đó như thế, cậu lại đem lòng yêu thích chính cô bạn “cởi truồng tắm mưa” ngày xưa của mình. Từ rung động nhỏ nhoi len lỏi của trái tim trong ngõ hẹp, cảm giác ấy theo thời gian lớn dần thêm từng ngày. Không còn cố tình trêu chọc cãi nhau với cô, cậu ấy bắt đầu quan tâm đến cô nhiều hơn, muốn thu hút sự chú ý của cô nhiều hơn. Là những sáng đợi cô cả tiếng đồng hồ để cùng sánh bước đến trường; là những đêm thao thức không yên, lo lắng cô ngủ quên ở phòng đọc mà về trễ; âm thầm đợi cô dưới mưa trao vội chiếc ô ngại ngùng; tuy càu nhàu ngoài mặt nhưng chỉ cần gọi điện là chạy như bay đến bên cô vào đêm Giáng sinh; là sự mong muốn bảo vệ và che chắn cho cô không bị lao đao trên xe buýt ngốn người. Thích cô, cậu ấy mỉm cười vu vơ. Ngây dại như một kẻ ngốc. Một ngày cậu ấy nhớ nhung cô đến mười mấy lần. Thậm chí ngay cả trong giấc mơ. Vừa len lén âm thầm sợ phát hiện, vừa tha thiết muốn cô gái bé nhỏ ấy nhận ra. Tình cảm của cậu chất chứa đầy sự mâu thuẫn.
Duyên phận sẽ không thường xuyên tìm đến. Nếu muốn dùng đến từ duyên phận này, phải là đôi khi. Thời khắc kịch tính sẽ xuất hiện rất tình cờ, đó mới gọi là duyên phận. Vì thế 1 tên gọi khác của duyên phận chính là thời điểm.
(Jung Hwan - Ep. 18 Reply 1988)
Duyên phận đã đưa Sun đến bên đời JH và Taek. Cho hai cậu cơ hội bầu bạn, gần gũi với cô. Và sự thật là so với một người chỉ biết đến cờ vây và những trận thi đấu xa nhà liên miên, JH hoàn toàn có lợi thế hơn hẳn Taek. Cùng ở chung một nhà, cùng nhau đến trường, cùng đi xe buýt, cùng ăn mì nghe đài, xem phim, ca nhạc, JH đều có Sun sẻ chia. Trước cả khi Taek thổ lộ, khoảnh khắc ở bên nhau nhiều như vậy. Tại sao JH chưa bao giờ chịu bày tỏ nỗi lòng với người con gái ấy? Dù chỉ một lần. Duyên phận cho JH rất nhiều cơ hội, nhưng cậu đã chọn cách im lặng mà đợi chờ duyên phận mỉm cười.
Nếu như hôm nay, tôi không bị đèn giao thông đáng ghét đó cản trở. Nếu đèn đỏ chết người đó giúp tôi 1 lần, tôi có thể sẽ có định mệnh đứng trước mặt cậu ấy. Mối tình đầu của tôi luôn đều vì cái đáng ghét đó, bị thời cơ đáng ghét đó cản đường, chính là thời cơ đáng ghét đó.
(Jung Hwan - Ep. 18 Reply 1988)
Con người một khi rơi vào tình huống bức bách, không lối thoát, họ thường có xu hướng đổ lỗi cho số phận và người khác. Nếu Taek không xuất hiện ở cái xóm Ssangmun rồi trở thành một mảnh ghép thứ 5 của nhóm bạn. Nếu Taek không đem lòng yêu thương Sun như một người con gái. Nếu JH không vô tình biết được tình cảm của cậu bạn thân thiết. Nếu Choi Taek là một kẻ xấu xa, tệ bạc. Liệu giữa JH và Sun có thể nảy nở một thứ tình cảm to lớn, đặc biệt hơn không?
Có thể là có. Nếu như JH dẹp bỏ được lòng tự tôn vớ vẩn, đơn giản và chân thành nói với Sun ba tiếng “Mình thích cậu”. Nếu như đêm tuyết đầu mùa, cậu mở toang cánh cửa khép chặt của lòng mình,tiến đến lặng lẽ an ủi khi cô buồn vì mối tình lầm lẫn với SW. Nếu giữa một đám bạn trai chê cười cô không dịu dàng, con gái, cậu hùng hồn tuyên bố người con gái ấy có giá trị tới nhường nào. Nếu dừng bước giữ tình bạn với Taek, cậu vẫn có thể cho Sun một bờ vai điểm tựa đủ để dựa dẫm vào lúc cô ấy hoang mang, mỏi mệt. Nếu gạt bỏ được sự do dự, cậu quyết liệt chạy đến bên Sun khi cô bị bạn trai bỏ rơi vào ngày hẹn hò. Có thể câu chuyện sẽ rẽ theo một hướng hoàn toàn khác.
Không phải do thời cơ chưa tới. Không phải số phận không cho JH cơ hội. Không phải Taek hay đèn giao thông cản đường. Chính JH đã không thể nắm bắt được thời cơ, tạo ra được định mệnh gắn chặt cậu ấy và Sun suốt cả cuộc đời.
Nhưng mà duyên phận và cả thời cơ, không phải ngẫu nhiên tự động mà tìm đến cửa. Mà là mang theo cả sự mong mỏi tha thiết để đưa ra vô số lựa chọn, tạo ra giây phút kì tích. Từ bỏ không do dự, và nắm bắt cơ hội, làm ra cơ hội. Tên đó càng tha thiết, tôi càng nên dũng cảm hơn nữa. Thứ phá đám không phải là đèn giao thông, không phải là thời cơ, mà là mình do dự không dứt khoát.
(Jung Hwan - Ep. 18 Reply 1988)
Định mệnh ở đây không phải là số trời đã an bài từ trước. Định mệnh không phải thiên vị mà đứng về phía Taek. Định mệnh chính là do con người tự mình nắm bắt, tự mình tạo thành. Duyên phận chỉ đưa đẩy cơ hội cho chúng ta gặp nhau. Một khi thời cơ tới, bản thân chúng ta mới là người biến duyên phận trở thành định mệnh của chính mình.
JH không thua Taek vì hai chữ định mệnh. JH không thua Taek vì tình yêu của Sun. Cái JH thua là chính cậu ấy. Cậu ấy không thể chiến thắng được sự do dự, chần chừ của bản thân. Cậu ấy không cho bản thân cơ hội để yêu và được yêu. Không cho Sun cơ hội biết rằng cô ấy xứng đáng được trân trọng. JH thua vì không biết cách tạo ra định mệnh cho chính mối tình đơn phương của mình.
Cuộc đời giống như hộp sô cô la, trước khi mở ra thì mãi mãi không biết, ăn rồi mới biết được mùi vị thế nào. Cho dù cầm phải 1 viên sô cô la cực đắng, cũng bất lực. Đó chính là số phận bạn đã lựa chọn, không được hối hận, không đc khóc lóc, cũng không được đau lòng.
(Jung Hwan - Ep. 18 Reply 1988)
Cơ hội không phải lúc nào cũng đến và một khi để nó vuột đi, bạn sẽ không bao giờ có thể tìm lại được. Giây phút nghe tiếng chuông cửa. Khoảnh khắc bắt gặp ánh mắt Sun khẽ trông đợi. JH quyết định cho bản thân một cơ hội cuối cùng. Thoát khỏi cái nhà tù trái tim mà cậu tự xây nên. Dù muộn màng những tám năm. Dù chỉ ra vẻ như một trò đùa. Lời tỏ tình ấy tôi tin Sun hoàn toàn hiểu và cô tôn trọng nó. Giai điệu bài Empty Heart vang lên khắp không gian nghe buồn da diết và đầy nuối tiếc. Tiếng chuông cửa lần thứ hai. Leng keng. Cái ngoảnh đầu của Sun như một sự hồi đáp cho lời tỏ tình của JH. Bất giác tôi cảm nhận được nỗi đau của JH. Hành động vô thức ấy của Sun còn chua xót gấp bội so với một lời từ chối thẳng thừng. Xoáy sâu vào tận tâm can, để lại trong lòng những vết thương dài hoang hoải. Khắc khoải và nhức buốt. Trái tim Sun đã không còn có chỗ trống dành cho cậu bước vào. JH biết lần này cậu đã bỏ lỡ Sun mãi mãi.
Con người ta cả đời mải đi tìm hạnh phúc. Chưa một lần tự hỏi hạnh phúc là gì. Hạnh phúc đôi khi chỉ đơn giản là bắt đầu một thứ tình cảm ấm áp. Hạnh phúc là từng ngày được nuôi dưỡng, chăm sóc và nhìn nó lớn lên qua năm tháng. Hạnh phúc cũng là lúc đủ dũng cảm buông tay, chấp nhận nó trôi vào dĩ vãng như một kỷ niệm đẹp đáng nhớ của một thời ngây thơ, khờ dại. Hạnh phúc chưa chắc phải đạt được thứ mình muốn. Một bàn tay ráng níu giữ một thứ đã không còn thuộc về mình thì làm sao có chỗ để nắm lấy một bàn tay khác, tìm thấy một hạnh phúc mới trọn vẹn hơn.
Mặc kệ những lời tung hô sáo rỗng. Mặc kệ những người nói yêu cậu nhưng không chịu hiểu cậu. Mặc kệ những kẻ sử dụng cậu như một công cụ thỏa mãn tính háo thắng, ích kỷ vụn vặt cá nhân. JH à, tôi hiểu cậu cảm thấy như thế nào. Vì tôi đã từng là cậu. Đã từng rung động, đã từng đơn phương, đã từng mắc sai lầm, từng phải nếm trải qua cảm giác đau khổ. Hạnh phúc chỉ thực sự mỉm cười với những ai tin tưởng, nắm bắt cơ hội và cố gắng biến nó thành định mệnh. Tôi tin sau này JH nhất định mạnh mẽ theo đuổi định mệnh của chính mình đến cùng. Dù cho đó không phải là Sun – mối tình đầu dang dở của cậu.
Nguồn: (1)
0 nhận xét:
Post a Comment