[Cảm nhận] Hãy luôn sống hết mình như vậy nhé, Junghwanie

Đúng vậy, ai đó đã từng nói “Tuổi thanh xuân giống như một cơn mưa rào, dù cho bạn từng bị cảm lạnh vì tắm mưa, bạn vẫn muốn được đắm mình trong cơn mưa ấy lần nữa”. Tuổi 18 của tôi cũng đã trôi qua một cách đầy hào hùng như vậy.

Nhìn thấy mình trong Reply 88, một cách rất chân thực.

Là nỗi lo của mẹ, là gánh nặng của cha, là xóm nhỏ luôn đầy ắp tình yêu thương, sự sẻ chia và yêu thương, là lũ bạn hồi nhỏ cho đến giờ vẫn coi nhau như người 1 nhà, đã từ lúc nào chẳng còn giấu nhau điều gì, chẳng còn xa lạ điều chi, là cô bạn nhà giàu cùng lớp dù ngỗ nghịch nhưng thật tâm lại rất tốt tính và nhiệt tình với bạn bè, là cô bé lớp trưởng gương mẫu lúc nào cũng đi kèm cặp kính cận và cái mặt như muốn “giết chết” đứa nào làm ồn và biếng học, là những trò học đòi làm người lớn của lũ con trai, là sự nghiêm khắc và tình thương của cô, là nỗi lo học gì, thi gì, giấc mơ đại học, nghề nghiệp tương lai – hoang mang và là cậu : mối tình đầu đầy khắc khoải của tôi.



“Tuổi thanh xuân cũng giống như mây trời, yêu đúng là tình yêu mà yêu sai là tuổi trẻ”, vậy nên cứ yêu đi, cứ cảm nắng đi, cứ thầm thương trộm nhớ người ta đi, cứ quan tâm đi để một ngày nào đó nhìn lại bạn cũng không hối tiếc về điều đó. Junghwan à, cậu biết không cậu đã đi vào lòng tôi như thế đấy.

Có người từng nói, cậu như 1 quyển sách mà chỉ cần nhìn bìa sách ngta đã biết bên trong có những gì, tôi thì không cảm thấy vậy, cậu như một quyển truyện cổ Grim đọc cho trẻ em vậy, hay như một cuốn nghìn lẻ một đêm ý rất đơn giản, nó là những câu chuyện cóp nhặt cóp nhặt để tạo nên một cuốn truyện thu hút biết bao đứa trẻ trên đời, nào có đứa bé nào chưa từng nghe đến những cuốn sách để đời đó chứ. Cậu giản dị, cậu sống đơn giản như chính bề ngoài của cậu vậy, đối với tôi cậu lại là những trang sách Harry Potter – tập truyện gối đầu giường của tôi để dù có đọc lại thêm rất nhiều lần nữa tôi vẫn khám phá ra được những điều tôi chưa hề biết, vẫn bị cuốn hút vào những tình tiết của bộ truyện chak đã nằm lòng từng chi tiết.

Vậy đấy, cậu bé của tôi cậu sống đơn giản, yêu thương thì thể hiện nhưng lại chưa từng nói một tiếng nào về điều đó, âm thầm dành cho những ng quan trọng của đời cậu những quan tâm giản dị, chân thành nhưng đến một tiếng yêu, một cái ôm thật chặt cậu lại nỡ lòng nào giấu kín. Yêu thương của cậu là sẵn sang hi sinh đôi giày hàng hiệu mới để thằng bạn thân không bị bắt nạt, là sẵn sàng lao vào đánh nhau chỉ vì gìn giữ tín vật đầy kỉ niệm của bạn thân, là từ bỏ hình tượng cool ngầu, lạnh lùng để đứng trước đám nữ sinh nhảy nhót loi choi vì cô bạn thân, là khi cậu tự vấn lòng mình sao mẹ lại buồn, sao bố lại tủi thân, sao anh lại khóc để rồi khi biết được nguyên nhân cậu sẵn sàng làm những điều mà chắc không 1 ai nghĩ cậu có thể làm chỉ để nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt ng cậu yêu thương. Vậy đấy, cậu vẫn là trẻ con mà, chỉ 18 tuổi thôi, hồi đó tôi không làm được như cậu và tôi thấy thật hổ thẹn.


Và rồi cũng đến lúc cậu biết thương 1 người con gái, à không thích con bạn thân từ thời cởi truồng lông nhông, thích một “thằng” bạn thì đúng hơn. Bỗng một ngày cậu chợt nhận ra, à cậu ấy cũng là con gái, sao cậu ấy càng ngày càng đáng yêu vậy, cậu để ý người ta nhiều hơn, quan tâm đến thái độ người ta nhiều hơn, dần dà cái sự thích đó nó đã thành một tình cảm khá lớn rồi. Tôi đã từng nghĩ nó chỉ là tình cảm vu vơ của tuổi trẻ, của cái tuổi chỉ biết đến ăn, chơi và học thôi nhưng đúng là những tình cảm này dường như nó đã trở nên sâu nặng mất rồi.

“Tuổi thanh xuân là chuyến tàu đẹp nhất của mỗi đời người. Nhưng có lẽ vì vậy mà con người ta đặt thật nhiều ước mơ bồng bềnh trên đó. Và những kẻ càng nặng tình, trọng tình càng thấy lòng hụt hẫng, chơi vơi.
Vì có những sân ga không như lòng đã nghĩ…
Vì có những gió giông cản lối, hao hụt niềm tin.”

— Tuổi thanh xuân đôi chuyến tàu đi lạc lối - Lương Đình Khoa

Cậu đã như vậy đấy cậu bé của tôi, đã đặt thật nhiều ước mơ nơi người con gái ấy, từ khi cậu mỉm cười khi nhìn cô ấy cho đến những va chạm thật nhỏ nơi ngõ hẻm, tôi đã biết trái tim cậu đã loạn nhịp. Cậu để tâm xem cô ấy đang thích ai, cậu giận hờn, cậu ghen. Ôi cậu bé của tôi, thật đáng yêu nhường nào, nhìn cậu mà tôi cứ bấm bụng cười mãi thôi. Để rồi khi sự thật vỡ òa, cậu cười như chưa bao giờ được cười, chàng trai của tôi vẫn trẻ con lắm, người ta đang khóc lóc bù lu bù loa vậy mà lại đi cười rồi còn ăn mỳ nữa cơ. Cần phải học thêm nhiều nha . Như được giải tỏa sức nặng, cậu mặc sức để trái tim cậu bay bổng, thả trôi tất cả tình cảm để nó lớn lên, cậu bé của tôi, cậu có biết rằng cô gái ấy cần nhiều hơn hành động, ánh mắt của cậu đó là 1 lời thổ lộ không, cô bé ấy ngốc lắm, ngốc đến mức thấy thằng bạn thường ngày cãi nhau như chó với mèo với mình giờ lại chờ mình đi học cùng, lên xe bus che chắn cho mình khỏi đám nam sinh, trời mưa còn mang ô cho mình dù đã nửa đêm rồi đầu trần đi về, chỉ cần mình gọi là chạy đến ngay, còn mua găng hồng tặng mình dù ko phải thiên sứ hộ mệnh của mình… mà không thấy lạ đó. Cậu vẫn luôn thế, yêu thương hết mình, âm thầm như vậy đó. Tôi lúc nào cũng buồn khi nhìn ánh đèn phòng cậu. Nó cứ như ánh sáng đâm xuyên vào lòng tôi nỗi lo lắng: liệu cô bé ấy bao giờ sẽ thấu được lòng cậu bé tôi mến yêu.


Và rồi giông gió chưa qua đã lại ập đến, thằng bạn thân thổ lộ cũng thích cô bé ấy. Cậu bé của tôi, cậu bé ngoan của tôi lại một lần nữa phải ghìm lại tình cảm của mình. Lần này có lẽ sẽ mệt hơn rất nhiều, tôi hiểu cậu mà, vì cậu đã khiến cho tình cảm ấy lớn lên quá nhiều trong cậu rồi, giờ biết làm sao, ng bạn thân ấy cũng vô cùng quan trọng với cậu. Tôi biết mà, người càng nặng tình, trọng nghĩa lại càng đau khổ.Cậu lại âm thầm rút lui, âm thầm xa lánh cô bé mà cậu yêu thương, thật khó phải không? Nhưng tôi tin cậu đang làm đúng, đang làm rất tốt Junghwan à.

“Ai cũng từng biết mình “nên làm thế nào” nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn cách làm mà trong mắt người khác là thiếu lý trí. Không phải là bản thân mình không biết điều đó, chẳng qua vì có một người khiến bản thân từ bỏ cả lý trí mà thôi.”

Cậu bạn ấy là một vật báu, cậu ấy cũng cần được yêu thương và bảo vệ, cậu không còn cách nào khác đó là đứng lại, ôm chặt tình cảm này vào lòng mình. Vì sao không ghét là tại vì không thể ghét, tình bạn ấy đáng quý, đáng trân trọng biết bao nhiêu, đặt lên bàn cân so sánh, tôi cũng chẳng muốn nghĩ nữa, chắc cậu phải dằn vặt, day dứt nhiều lắm. Thương cậu nhiều hơn.

“Niềm vui thời niên thiếu luôn đơn giản như vậy. Khi bạn thích một người, cho dù người ấy không hề hay biết, trong lòng bạn cũng cảm thấy mãn nguyện. Chỉ cần mỗi ngày được trông thấy người ấy đã là một niềm hạnh phúc không gì sánh bằng, đâu cần phải tính toán hơn thua, bận tâm được mất”



Cậu vẫn không ngăn được mình quan tâm cô bé ấy, ánh mắt của cậu nói lên tất cả và giờ thì cậu bé kia cũng biết mất rồi, cũng đau lòng rồi, cũng tổn thương rồi, phải làm sao đây Junghwanie. Tôi giờ chỉ mong cả 3 đứa đều hạnh phúc và mỉm cười thôi, tôi chỉ mong những yêu thương thầm lặng của cậu được mọi người thấu hiểu dù cậu cũng không cần điều đó. Cậu yêu thương vô điều kiện, cậu quan tâm không cần đáp lại nhưng tôi cần. Tôi yêu mến cậu nên tôi muốn mọi người biết cậu đã trưởng thành như thế nào, cậu tình cảm ra sao. Thật tâm tôi muốn cô bé ấy thấu hiểu những hành động bé nhỏ mà ý nghĩa lớn lao của cậu đó, JH ạ. T cũng muốn cậu 1 lần, nói ra được tâm tư của bản thân để mai sau nhìn lại không cảm thấy hối hận, nhưng chỉ là muốn thôi vì tôi cũng thương yêu cậu bé kia lắm, chẳn muốn cả 2 vì ch này mà tổn thương đâu. Nên t hiểu, cậu đang hành động vì cả 3 và vì cả tôi nữa, phải không?

Cậu bé của tôi, viết nhiều quá mà còn chưa nói hết tình cảm với cậu đó, hãy luôn sống hết mình như vậy nhé, Junghwanie, dù cho có thế nào, tôi vẫn ủng hộ và bên cạnh cậu, cậu sẽ được hạnh phúc, chắc chắn đó, vì cậu xứng đáng. Và mong cho nhóm 5 người các cậu, mãi thân thiết yêu thương nhau như thế này nhé.

“Dù cho bây giờ đã không còn bồng bột cuồng loạn , sự ngây thơ ngày nào cũng bị cái cuộc sống tương lai ghì chật.
Nhưng chỉ cần các cậu vẫn ở đây . Tuổi thanh xuân của tôi chưa bao giờ rời đi cả.”

Nguồn: (1)
Next PostNewer Post Previous PostOlder Post Home

1 comment:

  1. Yên Hwanie từ những điều nhỏ nhặt như thế :) Dù không có được tình cảm của DS thì Hwan cũng có được ty của chúng ta :<

    ReplyDelete