[Cảm nhận] Choi Taek, những lời yêu không thể nói.

Choi Taek, những lời yêu không thể nói.

"Thời gian sẽ trôi đi, cho nên thời gian mang đến sự ly biệt, chỉ để lại cho con người sự hối tiếc. Nếu yêu một người, hãy nói ngay cho người đó biết, hãy nói ra trước khi khoảnh khắc bận rộn đó trở thành niềm hối tiếc khôn nguôi sau này. Có lẽ món quà lớn nhất của thời gian để lại cho chúng ta là kí ức từng được yêu thương, vậy nên trước khi muộn hơn nữa hãy chiến thắng nỗi xấu hổ và bày tỏ tiếng lòng mình. Hãy cho họ biết, bạn yêu họ nhường nào".

Nói đến Taek, luôn cảm thấy nếu chỉ nhìn nhận trong một vài phân cảnh, một tập dường như không bao giờ đủ. Biên kịch xây dựng một nhân vật Taek với từng lớp, từng lớp vỏ bọc, khi khám phá dần mới cảm thấy tâm đắc, thích thú những tình tiết xuất hiện trước đó. Cảm thấy như vô tình mà hữu ý, nhỏ mà chi tiết đắt giá, biên kịch đã dày công xây dựng một nhân vật như thế.

Đoạn trích dẫn phía trên, là đoạn tự thoại trong tập 7, khi Taek xem video của bố và khóc... Là đoạn trích dẫn khiến người xem liên kết và nhận ra giọt nước mắt của Taek thực sự có sức nặng thế nào.

Đối với mẹ, người đã sớm ra đi, Taek chỉ có thể biểu đạt tình yêu bằng nỗi nhớ. Một nỗi nhớ câm lặng ít người có thể biết, và càng ít người có thể hiểu. Sự mất mát ấy không phải một khoảnh khắc mà là nỗi đau kéo dài theo năm tháng càng trưởng thành càng nhận ra không thể dễ dàng quên đi chỉ có thể cố gắng tập quen với nó. Khi tình yêu, nỗi nhớ vỡ òa bằng những giọt nước mắt thì khoảng trống ấy vẫn mãi mãi không thể lấp đầy.


Đối với bố, tình yêu của Taek là chiếc găng tay len hồng... Sự biểu đạt vụng về nhưng ấm áp. Là những giọt nước mắt lặng lẽ một mình, là cảm giác có lỗi khi không thể nói yêu bố nhiều hơn. Bố- người luôn bình thản ôn nhu trở nên mất kiểm soát vì lo lắng; bố- người đặt Taek lên trên tất cả nỗi niềm riêng, hạnh phúc riêng; bố - người rưng rưng ôm lấy Taek mà loay hoay không thể diễn tả được tình yêu của mình, chỉ biết ngượng nghịu nói "Bố có mình Taek thôi". Cảm giác xót xa khi nghĩ đến tình cảm lớn lao bố dành cho mình mà bản thân lại không hay biết đồng thời cũng là cảm giác có lỗi vì không thể hiện tình cảm của mình nhiều hơn. Đó chính xác là nỗi lòng của người trưởng thành, ngược xuôi trên phố, va chạm đủ nhiều trở về với gia đình, bất giác nhận ra, thế giới rộng lớn ngoài kia không sánh bằng vòng tay cha mẹ, muốn được nói một ngàn lời yêu thương đã lỡ.

Đối với DS, tình yêu của Taek đến giờ là sự tiếc nuối. Trong một lần nói chuyện với Sw về việc sẽ tỏ tình, điều khiến Taek bận tâm là "nếu cậu ấy không tin thì sao", không phải là việc sợ bị từ chối, sợ rằng người con gái mình thương đã có tình cảm với người khác, mà là sợ cô ấy không tin. Tấm chân tình của Taek chính là ở chỗ muốn DS biết rằng DS là cô gái đáng trân trọng, đáng được yêu thương. Lời xin lỗi trong cuộc điện thoại ngắn ngủi có thể là lời xin lỗi cho việc lỡ hẹn, cũng có thể là lời xin lỗi cho việc không thể nói rằng tớ yêu cậu, không thể nói rằng cậu quan trọng với tớ thế nào. Điều Taek quyết định cũng không phải là nhường bước hay rút lui mà là không thể đối tốt được với DS như cậu ấy mong muốn.


Hãy thôi nói về chuyện tình bạn tình yêu, nhiều người cho rằng ở tuổi 18, không có thứ tình cảm nào có thể khiến người ta mềm yếu đến thế. Cũng đúng, đó là tuổi 18 của những người đủ đầy, nỗi lo chỉ là cái ăn cái học, một chút rung động đầu đời nhưng không phải của tuổi 18 thiếu thốn tình cảm, trưởng thành quá sớm, bấu víu vào tình thương san sẻ từ xóm giềng. Với ai coi Taek khóc là uỷ mị thì với mình hình ảnh Taek cô đơn trong phòng khách sạn, cúi gằm mình rơi nước mắt là sự mạnh mẽ gắng gượng cuối cùng. Bởi với Taek mà nói, không phải việc được yêu là quan trọng, việc yêu mà không cho mình cơ hội để thể hiện, không cho người mình yêu cơ hội để đón nhận mới là điều nặng nề nhất.

Nguồn: (1)
Next PostNewer Post Previous PostOlder Post Home

0 nhận xét:

Post a Comment