[Cảm nhận] Hạnh phúc từ những phân cảnh bình dị

1988_trong_tôi_là

Hạnh phúc từ những phân cảnh bình dị

#radio_scenes
Cảm nhận được sự ấm áp của DS khi mùa đông lạnh, được nằm ườn nhá bim bim nghe radio, thi thoảng có thằng em chạy loanh quanh chọc ngoáy. Mỗi khi xem cảnh này, t lại nhớ tới mình của ngày mà còn “was young & listen to the radio”, tối tối ngồi nghe top 40, top 10@10 của Xone FM, chờ đợi những bài hát yêu thích, những câu chuyện yêu đương gà bông & cả màn đấu khẩu dễ thương của Miko & Nguyên Khang.

Giờ thì không còn mùa đông (do đang ở xứ nóng), không còn đứa nào chạy lăng xăng phá đám (vì sống xa nhà) và chẳng còn thời giờ cho radio nữa. Có phải bởi vậy, nên dù bật quạt phèo phèo nhưng vẫn thấy trong lòng lạnh lẽo?


#hội_mẹ_già_bà_8
Ba bà mẹ, mỗi người một hoàn cảnh và những mối lo khác nhau, nhưng chiều chiều cùng ngồi nhặt rau, hóng chồng con về. Thi thoảng sầu sầu thêm con mực, chai bia , hỉ hả xả một hồi là mọi muộn phiền dường như tan biến hết.

Khi nào già, tớ cũng chỉ ước mình có mấy bà bạn vẹo như vậy. Không tị nạnh chồng ai kiếm được nhiều tiền hơn, con ai học giỏi hơn, bỏ qua mọi hơn thua trong cuộc sống… để chia sẻ, cảm thông khó khăn và già đi cùng nhau. Bị hâm mộ thứ tình cảm thân thuộc này.


#hội_trẻ_ranh_nhà_lành
Dẹp xừ “điều quan tâm nhất-là-anh kia cặp với chị này” qua một bên, với t, mỗi khi cả đám ngồi bên cạnh nhau cùng nấu mỳ, xem TV, bày trò… là đẹp đẽ, vui vẻ gần nhất (sau cảnh couple chính của lòng t keke).

Nhà nào cũng khéo đẻ nên cả lũ đều ngoan, ko phải đứa nào cũng ngoan kiểu con-nhà-người-ta giống SW, mà ngay cả team_học_dốt (JB, DR, DS & NE), gơn_bà_chằn Bora, boi_lạnh_lùng JH hay thần_ngây_thơ Teak đều là những đứa tình cảm, biết yêu thương và quan tâm tới mọi người xung quanh – theo cách riêng của chúng nó.

Chả biết thế nào, nhưng cuối phim cả đám vẫn luôn bên nhau và vui vẻ như này nhé <3.


#rung_động_ngộ_nhận
T hiểu được cảm giác mong chờ có người để ý tới mình của DS. Rung động đầu đời - thứ tình cảm mơ hồ khó gọi tên đó len lỏi vào trái tim của mỗi cô gái tuổi 18, vừa ngọt ngào vừa đầy ắp hoài nghi.
Bối rối vì những cử chỉ quan tâm, điên tiết vì cái thái độ hâm hâm bất thường. Ngộ nhận cũng được, ko thành cũng được. Nếu có ngu ngơ dại khờ viết cả lù tên chàng vào nhật ký, sau này cùng chồng ngồi đọc lại cũng chỉ cười khì mà thôi.


#ước_mơ_lựa_chọn
Giống như đám trẻ trong 1988, t cũng từng trải qua tất cả cảm xúc băn khoăn, lo lắng khi đứng trước kì thi đại học khốc liệt, ngưỡng cửa đầu tiên của cuộc đời. Những năm tháng còn ngây ngô, liệu mấy người đủ sáng suốt & may mắn để chọn ngành nghề vừa thực tế vừa đúng đam mê?
Ngta nói chúng ta mất 5 năm tiểu học để mơ về thời trung học, dùng 4 năm trung học mơ về cấp 3, 3 năm tiếp theo mơ mộng về 2 chữ đại học và sau đó dành tất cả phần còn lại của cuộc đời thương nhớ những ngày tháng còn vô lo vô nghĩ sống trong vòng tay của bố mẹ, hạnh họe với con em và mút cà rem vô tư với bạn bè.

Reply 1988, lời hồi đáp dành cho những cô cậu 18 năm ấy, như 1 bạn có viết, lựa chọn nào rồi cũng sẽ có hối tiếc, nhưng đi tiếp, đi vững vàng là điều mà t tin chắc lũ nhóc đó sẽ làm được.


Nguồn: (1)
Next PostNewer Post Previous PostOlder Post Home

0 nhận xét:

Post a Comment