Hết thật rồi. Hết thật rồi đó. Chắc đây là mùa Reply đầu tiên, tớ cảm thấy buồn đến nao lòng như thế này. Càng buồn lại càng tức biên kịch, càng tức lại càng thấy chị ấy giỏi. Chị ấy bất chấp khán giả, chị ấy không cho ta nhìn thấy một kết cục hạnh phúc của Junghwan, cũng chẳng cho chúng ta xem cảnh quây quần của 5 người bạn ở hiện tại. Chị ấy khiến cho chúng ta day dứt về một chàng trai tuyệt vời Junghwan, khiến cho chúng ta đau lòng về một cảnh Ssammudong hoang tàn đổ nát. Chị ấy ném cho chúng ta một sự thật. Đừng có trốn mình vào trong phim. Những kết thúc viên mãn của phim ảnh chỉ là xa rời thực tế.
Một chàng trai tốt đâu phải cứ yêu là sẽ được đáp lại. Hàng xóm láng giềng gắn bó rồi cũng đến lúc phải chia xa. Chẳng có gì gấp gáp hơn hiện tại. Bạn đang có hiện tại, hãy nhìn thẳng vào nó, yêu quý và trân trọng từng phút giây hạnh phúc của tình thân, tình bạn, tình yêu. Bởi đứng trước dòng đời xô đẩy, chúng ta chẳng tính toán được sự xa cách sẽ đến vào lúc nào.
Khi bạn nhận ra những giá trị tốt đẹp mà Reply 1988 soi chiếu, khi bạn đã vui, buồn, cười, khóc vì những tình cảm rất đời trong phim, đó cũng chính là lúc bạn phải gói ghém tất cả và trở về với thực tại.
1988, Reply 1988, đã hoàn thành trọn vẹn nhiệm vụ của nó rồi.
Sau 27 năm nữa, "lời hồi đáp" bạn muốn nhận được từ năm 2015 là gì? Với tớ, mùa đông 2015 cùng với Reply 1988 là một mùa đông rất ấm.
Tác giả: Đỗ Thi
[Cảm nhận] Gói ghém kí ức và trở về với thực tại
Sunday, January 17, 2016
No Comments
0 nhận xét:
Post a Comment