Có vẻ như biên kịch không muốn làm cái kết quá rõ ràng, nhà nào nhà nấy có đôi có cặp hạnh phúc. Mình nghĩ như này dù có hơi nuối tiếc nhưng nó là ổn để kết lại bộ phim, rằng điều quan trọng nhất vẫn là những tình cảm, những kỉ niệm không thể nào quên được về khu phố ấy. Hình ảnh đau lòng nhất có lẽ không phải người này đến với người kia, thời gian lên hình ít nhiều ra sao mà chính là lúc con hẻm ấy bị phá bỏ, chỉ còn lại đống hoang tàn. Lúc đấy mình đã rất buồn và có chút thất vọng sao biên kịch lại nỡ đập tan nơi chứa đầy những kí ức vui buồn như thế. Nhưng rồi để nhận ra rằng cái thực tế này không gì là không thay đổi, cuộc sống rồi sẽ phải tiếp tục thôi, chúng ta làm sao có thể hoài niệm mãi được. Tuy nhiên cảnh cuối cùng dường như là một cái kết mở rồi, DS lại một lần nữa trở về điểm ban đầu của năm 1988 ấy, 5 đứa ngồi quây quần bên nhau, tiếng gọi cơm của các mẹ. Có lẽ những kỉ niệm khó quên ấy sẽ luôn đọng lại trong tâm trí mỗi con người ở Ssangmundong.

Mình nghĩ mọi người đừng quá trách biên kịch vì đã không vẽ ra một cái kết hạnh phúc cho Hwan cũng như tất cả các nhân vật khác, có lẽ biên kịch muốn mọi người tự tạo dựng một cái kết cho mình. Tên bộ phim là "Hồi đáp 1988" vậy thì hãy để nó làm đúng nhiệm vụ giống tên của nó, hồi tưởng lại năm 88 ấy thôi. Với mình, mọi người chắc đang rất hạnh phúc với gia đình và bạn bè của mình.
Mình cảm thấy hài lòng vì biên kịch đã không tập trung vào loveline nào cả, cho dù là tập 20 có là về đám cưới của SW-BR nhưng rồi qua đó lại càng thấy rõ tình cảm của các con dành cho bố mẹ như nào và bố mẹ cũng yêu con mình đến nhường nào.
Cảm ơn vì một bộ phim hay và sâu sắc, mong rằng trong tương lai sẽ lại có một phần Reply nữa và mình sẽ luôn ủng hộ series này.
0 nhận xét:
Post a Comment