Chắc đạo diễn R88 bị điên khi kéo dài một tập phim lên tới 90 phút chỉ để đưa vào khung hình những đồ vật xưa cũ như tivi, sách báo, băng đĩa, điện thoại, áp phích... Và hẳn đạo diễn R88 chưa được học qua cách kể chuyện trong tập làm văn, cô giáo dạy rằng phải có thắt nút, mở nút, phải đưa mạch phim lên cao trào. Đằng này, chuyện tình cảm gì mà chẳng lấy có một chút mãnh liệt gì, khiến vài người còn tự hỏi không hiểu bọn trẻ có yêu nhau thật không, sao tình cảm cứ nửa vời thế nào ấy.
Tôi chỉ muốn nói rằng nếu bạn trông chờ vào những biến cố của đời người, trông chờ vào những màn ngược tâm đẫm nước mắt thì R88 không phải là một bộ phim bạn nên xem. Vì R88 là kí ức, là cuộc sống của những con người bình thường. Vì là kí ức nên nó mang tính khơi gợi, những mẩu tin, những đoạn nhạc thể hiện ý đồ khơi gợi đó của đạo diễn. Nhờ vào chúng mà những người đã sống tuổi 18 cách đây 23 năm có một cơ hội để nhìn lại tuổi thanh xuân của mình. Hóa ra mình đã sống như thế, yêu như thế, đau khổ trẻ con như thế, hạnh phúc bình dị như thế. Vì là cuộc sống của những con người bình thường nên đâu thể chỉ có yêu mà sống. Tuổi 18, chúng ta lớn lên với những rung động đầu đời. Nhưng tuổi 18, chúng ta cũng lớn lên với những đắn đo suy nghĩ. Chúng ta phải quyết định, phải lựa chọn.
Thế nên, Junghwan, chàng trai mặt lạnh yêu cô bé hàng xóm Deoksun ấy, mới hai lần đau lòng như thế. Lần đầu, khi tưởng nhầm DS và SW có tình cảm với nhau, JH chỉ lặng lẽ nhìn. Lần thứ 2, khi nghe Taek nói thích DS, JH lại tiếp tục lặng lẽ, thậm chí còn cố ý tránh né DS. Không phải chàng trai đó không có đủ dũng khí. Cũng chẳng phải vì tình cảm tuổi 18 hời hợt, sơ sài. Chỉ đơn giản là do đối thủ của cậu ấy là SW và Taek. Đó những người đã và sẽ luôn bên cạnh cậu ấy. Đó cũng là những người cậu ấy yêu. Một thứ tình yêu thuần khiết, chân thành, sâu sắc. Một thứ tình yêu thể hiện bằng sự quan tâm, che chở, lo lắng (SW quan tâm đến DS, DS lo lắng cho Taek) dễ khiến người ta hiểu nhầm.
Chuyện tình tay ba JH-DS-T đan xen vào giữa là tình bạn thân thiết từ thuở ấu thơ này thực sự đã ràng buộc họ vào một mối quan hệ phức tạp. Hệt như cái trò manito họ đã từng chơi, JH chăm sóc cho T, T chăm sóc cho DS, DS chăm sóc cho JH. Một vòng tròn kìm nén tình cảm của cả ba. Có thể rất nhiều người sẽ không hài lòng với diễn biến chẳng có gì lấy làm kịch tính này. Nhưng tôi thì tin biên kịch đã có một kịch bản tinh tế và cũng thực tế nữa. Chuyện tình này sẽ diễn ra như thế. Sửa khác đi sẽ chỉ làm trước sau trở nên mâu thuẫn.
Thế nên, tôi thấy rằng việc gào thét cho biên kịch và đạo diễn thúc đẩy mạch phim hẳn là một điều thừa thãi. Thứ nhất là bởi vì mọi chuyện đang diễn ra theo sự hợp lí phải có của nó. Và thứ 2, Na PD chẳng phải đã tuyên bố ngay từ đầu đây là một bộ phim tập trung và tình cảm gia đình và hàng xóm láng giềng sao. Chẳng cần nói đến tình cảm của các bạn trẻ thì tôi thấy tâm tư tình cảm của các bố mẹ đã đủ lôi cuốn và hấp dẫn rồi. Nó nhẹ nhàng, thực tế, mới mẻ và sâu sắc.
Tại sao người lớn không khóc? Tại sao mẹ không vui khi nhà cửa gọn gàng sạch sẽ? Tại sao bố lại buồn trong ngày sinh nhật? Tại sao bố lại ngăn cản con theo đuổi những điều chính bản thân ông nghĩ là không sai? Tại sao đôi lúc phải nợ ân tình người khác? Thế giới nội tâm phức tạp của người lớn đôi lúc vẫn khiến cho những đứa trẻ khó hiểu. Song nếu tìm ra được câu trả lời thì cũng chính là lúc chúng trưởng thành và lớn lên. Lớn lên từ những điều vụn vặn nhưng đáng suy ngẫm.
Đây chính là sự tinh tế của một kịch bản mất gần 2 năm để xây dựng chăng?
Nguồn: (1)
0 nhận xét:
Post a Comment