Reply 1988 - Một bữa cơm đầy đủ gia vị nhưng vừa mồm

From: Một người đã ném đá không thương tiếc và mãi mới coi Rep 1988 chỉ vì không ưa Hyeri

Reply đúng là một chuỗi phim kì lạ, kì lạ ở chỗ diễn viên toàn người lạ hoắc mà cứ xem là mê, là ấn tượng, là khó quên mà đã đúng người không ưa xem dần còn thấy dễ thương, kì lạ ở chỗ có mấy diễn viên xuất hiện đến 3 lần mà chỉ muốn có những phần tiếp theo lại được coi những người ấy đóng, kì lạ ở chỗ dù có ở Hàn Quốc xa xôi, dù có ở khoảng thời gian khi mà ta thậm chí còn chưa ra đời mà sao thấy đồng cảm và nhớ da diết như mình đã từng trải qua vậy.

Nói chung là kì lạ.

Cuộc sống hiện tại quả thực mệt mỏi, người ta phải tranh giành nhau nhiều thứ, cạnh tranh nhau từ công việc, tình cảm, blah blah. Nói chung là cuộc sống ngày nay là một chuỗi áp lực đặt lên vai đặc biệt là những người trẻ.

Sau một ngày cảm thấy sắp tắt thở, trở về nhà, bật một tập phim lên coi, cùng khóc cùng cười mà dần dần trán cũng dãn ra, mọi thứ nhẹ nhàng lúc nào không hay. Mỗi ngày kết thúc giờ làm việc, trên đường về sẽ luôn nghĩ đến hôm nay xóm nhỏ đó ăn món gì, có chuyện gì xảy ra không nhỉ, cảm giác quen thuộc, thân thiết đến lạ lùng.


Điều tuyệt vời nhất ở Reply 1988 đó chính là dung hòa được tất cả mọi thứ như tình cảm bạn bè, tình yêu nam nữ, tình cảm gia đình. Một bữa cơm với đầy đủ các gia vị nhưng rất vừa mồm. Người xem hay ít ra là mình đã không còn lao đầu vào cuộc tìm kiếm chồng nữ chính, dần tập trung vào các khía cạnh nhân văn khác mà bộ phim khắc họa, đôi khi hài hước nhưng không quá lố bịch mà giúp người xem giải tỏa những tình huống căng thẳng, đôi khi mặn chát khi thấm thía được sự hi sinh của cha mẹ, vì tình cảm thiêng liêng nhất trên thế giới này vẫn là tình cảm gia đình. Những sợi liên kết bên chặt giữa bố mẹ và các con, giữa các bà mẹ ông bố của 5 gia đình và tình bạn đẹp của những đứa trẻ. Thỉnh thoảng khiến mình tự ngẫm rằng thời gian qua mình đã sống như nào? Tại sao mình lại sống như vậy ????? Tại sao mình cứ mải mê ngoài xã hội mà thậm chí quên mất sinh nhật mẹ, quên hỏi han mẹ khi buồn, khi ốm đau, mình vô tâm vì mình chạy theo các tiêu chuẩn của người khác, mình đang bị lạc đường trong cuộc đời. Mình chỉ ước được sống như những đứa trẻ trong phim ấy, dù nghèo khó vẫn cười tươi, luôn có nhau, luôn bên nhau vượt qua mọi chuyện, luôn cười vui vẻ vì họ biết rằng trong những giây phút họ vật lộn với cuộc sống họ vẫn không cô đơn.Tại sao bộ phim lại khiến mình thấy mình xấu xa đến vậy??


Nguồn: (1)
Next PostNewer Post Previous PostOlder Post Home

0 nhận xét:

Post a Comment