Trước khi xem, mình đã nghĩ tập cuối sẽ đưa tất cả mọi người tụ tập lại với nhau, ai cũng hạnh phúc, cặp đôi Taeksun kết thúc ngọt ngào như Rep 97, 94; cặp đôi BR-SW có đám cưới, mặt chó JH có tình yêu mới, DR cũng có đôi có cặp,. Nhưng mình đã quên mất, Rep88 ngay từ đầu đã đi theo hướng khác, không hề rập khuôn như bất cứ bộ phim nào, và cái kết đã chứng minh điều đó
Tập cuối phim tập trung vào cảnh đám cưới SW-BR. Đó là cái kết đẹp cho một tình yêu đẹp, trưởng thành và bền vững. Nhưng dụng ý của biên kịch sau đám cưới không phải hạnh phúc lứa đôi, mà là tình cảm gia đình. Chi tiết BR mặc váy cưới lộng lẫy, nhìn xuống thấy bố đi đôi giày quá rộng phải nhét thêm giấy là chi tiết đắt giá nhất. Những lá thư, những lời tâm sự, những giọt nước mắt, những cái nắm tay, những lời yêu thương nói muộn màng. Tình yêu thương của gia đình là thứ tình yêu đáng quý trọng nhất của cuộc đời mỗi người.
Tập cuối cũng có xuất hiện cặp đôi Taeksun, nhưng chỉ nhắc qua như lời giải thích ngắn gọn cho mối tình của hai người, giải đáp thắc mắc của người xem. Không có một cái kết hoành tráng, không có đám cưới rình rang, chỉ có cảnh Taek tặng DS con rùa vàng (mà không phải nhẫn vàng) và nói "mình yêu cậu". Và đương nhiên, cặp vợ chồng hiện tại hạnh phúc nhìn nhau nói về quãng đường của họ. Đó chính là tình yêu của Reply88, lẳng lặng, đơn giản, bình yên, cứ thế nắm tay nhau đến cuối đường. Đó cũng là lí do vì sao Taek lại trở thành chồng, trở thành cái kết cho cái gọi là "tình yêu đến từ tình thân". Suy cho cùng, ai sống trên đời này chả như vậy, một thời trẻ yêu đương cuồng nhiệt, đến khi quá nửa cuộc đời, nhìn lại người bên cạnh mình, không cần nói với nhau câu nào vẫn thấy rõ ràng thứ tình thân đặc biệt ấy hiện diện. Tình yêu trong Reply 1988 thực tế, sâu sắc và trưởng thành ở chỗ đó.
Còn với Hwan, tình đầu của cậu ấy đã kết thúc từ tập 18, và cái phẩy tay cười nhẹ nhõm với Taek ở tập 19 đã nói lên tất cả. Khi cậu ấy đã biết cách buông bỏ, nghĩa là cậu ấy đã trưởng thành. Hwan chính là bài học tuổi trẻ. Không như các fan mong đợi, biên kịch không nhắc đến chuyện tình yêu của Hwan sau này, bởi hiển nhiên, đến cuối cùng, cậu ấy sẽ vẫn hạnh phúc thôi.
Cuối cùng, lời hồi đáp cho năm 88, chính là con phố nhỏ SSangmundong. Khi được hỏi về năm tháng còn trẻ, DS đã nói "Tôi nhớ các cậu ấy, tôi nhớ mọi người lắm". Chính là như vậy, cuộc gặp gỡ nào cũng sẽ đến lúc kết thúc. Những gia đình nhỏ quây quần bên nhau trong những năm tháng khó khăn nhất, rồi lại li tán mỗi người một nơi, ai cũng sống tốt hơn, nhưng không ai quên được những ngày tháng gian khổ ấy, vì nó có tình người. Sự gắn kết đáng quý giữa bạn bè, làng giềng, giữa những con người xa lạ mà như người thân ấy, là điều luyến tiếc nhất, hoài niệm nhất mà cuộc sống hiện đại đã làm phai nhạt đi. Chi tiết khiến mình rơi nước mắt, là giữa đống hoang tàn của SSangmundong, khi mở cánh cửa phòng Taek, lại thấy quá khứ lũ trẻ cùng nhau xem TV, và mẹ gọi về ăn cơm. "Các cậu vẫn ở đây sao" - đó là lời DS đã nói trong nước mắt. Đối với 5 nhân vật chính, căn phòng Taek chính là nhà (cũng như ý nghĩa của tên "Taek": nhà), là nơi lưu giữ những bồng bột, những yêu thương và tình bạn quý giá nhất của cuộc đời. Lời hồi đáp cho năm 1988 chính là bạn, là tôi, là chúng ta.
Cái kết đã nói lên tất cả. Tình yêu tuổi trẻ là thứ không thể quên, nhưng cũng chỉ là một yếu tố nhỏ trong cuộc đời. Khi trưởng thành, trải qua hết những thăng trầm, sống trong xã hội hiện đại xô bồ này, thứ làm ta ấm lòng nhất chính là tình người, tình thân của quá khứ xưa cũ. Mọi thứ đều thay đổi, chỉ có hồi ức vẫn ở đó. Cái kết của 97, 94 là 88 khác nhau ở sự trưởng thành của chính biên kịch. Con người chỉ thực sự trưởng thành, khi đã thực sự thấy đc điều gì là quan trọng nhất của cuộc đời.
Một cái kết tinh tế và trọn vẹn.
Nguồn: (1)
cảm ơn bạn, bài viết rất hay. mình thấy nhiều người hỏi về Hwan ở tập cuối nhưng cá nhân mình thấy Hwan không xuất hiện sẽ hay hơn. bạn có những cái nhìn khá độc đáo.
ReplyDeletecá nhân mình thấy nếu không vì cứ lùm xùm chuyện yêu đương thì bộ phim đã khai thác được nhiều hơn. nhưng cái kết vậy cũng đã hay rồi. một bộ phim rất đáng xem.
mình xem hơn trễ, thấy bạn viết cũng đã 4 năm trước. nhưng mình đồng tình với những suy nghĩ của bạn. cảm ơn bạn đã viết!