[Cảm nhận] Reply 1988 - Tập 4

Toàn bộ thời gian của tập này là dành để nói về những con người bạn không thể ngăn mình yêu họ. Đó là những người chồng bạc bẽo, cằn nhằn vợ, đó là những đứa con 'im lặng', khiến bố mẹ ngại ngùng, hay đó là những tiền bối gọi bạn ra vì lỗi lầm ngớ ngẩn của bạn. Và chúng ta nhận ra rằng sẽ chỉ có một cách duy nhất để hàn gắn những rạn nứt trong bất cứ mối quan hệ này ở đây: một cử chỉ chân thành, dù nhỏ thế nào, nhưng xuất phát từ chính trái tim bạn.


BÀI HÁT CỦA NGÀY HÔM NAY

Lee Moon-se – “빗속에서” (In the Rain) [ Download ]

TẬP 4: “Can’t help + V-ing”

CẢM NHẬN

Hic, làm sao tôi có thể không yêu JH khi cậu ấy siêu đáng yêu trong chuyện cảm nắng của mình như thế? Qua từng tập từng tập cậu ấy lại càng thêm thú vị. Thực sự thì cậu ấy cũng kì cục như bạn bè của mình và cũng suy nghĩ chu đáo nữa, mặc dù cậu ấy có cố gắng che giấu điều này dưới vỏ bọc của một chàng trai cun ngầu, trưng ra bộ mặt tôi-không-quan-tâm. Câu chuyện của cậu ấy với bố của mình cũng khiến tôi tan chảy, vì trong tất cả những đứa trẻ trong phim, cậu ấy tỏ ra bên ngoài là người xấu hổ với bố mẹ của mình nhất và không quan tâm chút nào đến cảm xúc của họ. Thế nên khi cậu ấy tự mình nhận trách nhiệm hùa theo những trò đùa điên khùng của bố mình dù điều đó làm chính cậu ấy rùng mình, tôi đã yêu cậu ấy thêm một chút. Dĩ nhiên cảm xúc của cậu ấy dành cho DS vẫn dễ thương như thế (vụ xe buýt làm cho tôi muốn nhảy cầu quá), và cho đến giờ phút này, tình cảm cậu ấy dành cho DS tiếp tục tỏ ra nổi bật hơn chuyện tình gà bông giữa DS và SW. Tại giai đoạn này, tôi thực sự thích việc DS không hề biết gì về tình cảm của JH dành cho mình, và tôi hi vọng rằng sẽ tiếp tục như thế thêm một thời gian nữa, bởi bí mật này (và việc thiếu lén lút của JH) sẽ khiến phim thú vị hơn khi xem.



Bước ngoặt cảm xúc của bố JH trong tập này cũng thực sự khiến người khác cảm động bởi ông ấy bỗng nhiên trở thành một chú hề buồn bã. Ông ấy không đòi hỏi gì nhiều để cảm thấy hạnh phúc - thậm chí chẳng cần cảm kích hay biết ơn - ông ấy chỉ muốn gia đình mình ở đó và phản ứng lại, và khi ông ấy ép buộc thời gian vui vẻ của gia đình như vậy, tôi thực sự cảm thấy buồn cho ông ấy. Ông ấy có thể là một người bố tính tình trẻ con và là một người chồng ngốc nghếch, nhưng rõ ràng là ông ấy yêu gia đình hơn của mình chính cuộc đời này. 


Bố mẹ của DS đã trải qua một vài thời khắc khó khăn trong hai tập vừa qua, và mối quan hệ của họ phản ánh đúng thực tế cuộc sống - hàng chục năm tranh cãi và nạt nộ nhau và thậm chí giờ đây chuyện cãi cọ còn trở thành điệp khúc quen thuộc của cuộc sống. Nhưng chỉ cần đến lúc nó trở nên tồi tệ hơn, Bố luôn luôn quay sang nhắc nhở Mẹ rằng họ thuộc về nhau. Và cuối cùng những cử chỉ ân cần từ những người đàn ông giàu có, lịch thiệp không thể so sánh được với những quan tâm thấu đáo từ một người đàn ông mà bà ấy yêu thương.

Nhưng điều cảm động nhất trong tập này là câu chuyện của Taek. Một số chuyện thú vị (và một số khiến người ta lo lắng) về tính cách của cậu ấy đã được tiết lộ. Tôi không nghĩ rằng tôi có thể chịu đựng được nếu những trận đau đầu của cậu ấy không chỉ do căng thẳng gây ra, thế nên tốt hơn hết là cậu ấy đừng phải uống thêm viên thuốc nào nữa, ya nghe tôi không? Là một thần đồng, chắc chắn không chỉ có những chuyện đáng cười, kể cả khi cậu ấy có một loạt trận thắng và danh tiếng từ danh hiệu vô địch thế giới. Có vẻ như cậu ấy chậm phát triển ở mọi thứ không liên quan đến cờ vây, từ sự phối hợp giữa tay và mắt đến kiểm soát áp lực cảm xúc sau khi thua trận. Tôi đoán đó không thực sự là một kĩ năng giải quyết bạn không học được nếu bạn chưa từng thua trước đó, mà đó rõ ràng là việc thua một trận thôi đã thực sự đánh vỡ tâm lí của cậu ấy. Thực sự khó khăn khi xem phản ứng của cậu ấy lúc mọi người rón rén xung quanh hay cho cậu ấy những lời động viên ý nghĩa chỉ làm cậu ấy chìm sâu thêm vào cái lỗ đen tự chỉ trích bản thân.



Cũng là một sự khéo léo cực kì khi tất cả người lớn trong khu xóm cẩn thận chăm sóc cậu ấy để giữ vững cảm xúc cho chàng trai quý giá này, chỉ cho mấy đứa trẻ đến bên giống như họ đã làm khi DS thi rớt hay JH thua đấu bóng. Họ (những người bạn) trêu chọc lẫn nhau và chân thành một cách không giữ ý, đó chính xác là những điều là Taek cần - được đối xử một cách tương tự, không khác gì những người khác khi cậu ấy thua trận. Họ thành thực không quan tâm đến chuyện cậu ấy thắng hay thua, bởi vì dù thế nào cậu ấy cũng chỉ là bạn của họ, Taek - chàng trai dùng đũa còn không vững, dù có chuyện gì xảy ra đi nữa. Tôi thích cách giải quyết mới mẻ này - chỉ thẳng vào vấn đề nghiêm trọng đó và chửi bới cho đến khi nó biến mất - không chỉ bởi vì chuyện này làm cho Taek vui cười trở lại, mà bởi vì nó cho chúng ta thấy rằng cậu ấy cũng có thể không nghĩ ngợi, ngốc nghếch và ồn ào, và mặt khác cũng vì có những niềm vui khác trong cuộc sống của cậu ấy ngoài cờ vây ra. Tình bạn vô điều kiện thực sự dạy cậu ấy về sự thất bại - ổn thôi nếu thỉnh thoảng có thua - bởi vì những người có ý nghĩa trong cuộc sống của bạn lúc nào cũng yêu thương bạn, dù ở thời khắc nào đi nữa.



Nguồn: (1)
Dịch: reply1988vn
Next PostNewer Post Previous PostOlder Post Home

0 nhận xét:

Post a Comment