Thứ nhất, các nhà sản xuất của loạt phim trau chuốt tình tiết phim từng chút một, từng nhân vật, từng mối quan hệ, từng flow, từng khung cảnh, hoàn toàn chân thật và sâu sắc. Mình có chị bạn người Hàn Quốc nay 45 tuổi rồi, tức là cũng 18 tuổi vào năm 1988 giống như các nhân vật trong phim. Chị nói phim giống 100% ngày xưa: giống từ mái tóc xoăn tổ chim của các mẹ, khoai lang là đồ điểm tâm chính của các gia đình sau bữa ăn, định kiến xã hội với những bạn trẻ nhuộm tóc hút thuốc, tình làng nghĩa xóm còn hơn người thân, vv. Tất cả làm mình cảm thấy ghen tị và mong ước được sống cuộc sống giản dị nhưng ý nghĩa như những con người thời đó, thời bố mẹ mình.
Thứ hai, phim là ra phim, xem phim là tập trung hoàn toàn vào phim mà không phải băn khoăn hay khó chịu bất cứ thứ gì như: quảng cáo hay thời trang như những phim truyền hình Hàn Quốc hiện nay. Mình thuộc tuýp xem phim khó tính: diễn viên không đẹp không hứng thú, diễn viên đẹp diễn dở không xem, phim hay mặc đồ xấu - không xem, phim tình tiết ấu trĩ - cho qua, bla bla. Reply hoàn toàn loại trừ tất cả mọi đánh giá chủ quan đó của mình: không thời trang, diễn viên không long lanh, không hiện đại - nhưng rất sâu sắc và đắt giá, giá trị của bộ phim cũng từ đó mà tăng lên.
Thứ ba, cái cách biên kịch triển khai mạch truyện, chia đất diễn, dàn đều các chi tiết, cũng như cách đạo diễn sắp xếp các 'flashback' rất tuyệt vời. 16 tập phim hoàn toàn không dài, còn có thể là ngắn cho 4 gia đình, nhưng bằng sự thông minh trong cách sắp xếp tình tiết, chọn những chi tiết sáng nhất để tập trung khắc họa từng gia đình, các nhà sản xuất hoàn toàn đã mang tới khu phố Sang (gì gì đó) thân thuộc nhất, giống với hàng xóm của chúng ta nhất.
Thứ tư, nhưng chi tiết "be bé", "nho nhỏ", nhưng sâu sắc và khoắc khoải khó có thể tìm được ở những phim khác. Cái cách bố Bo Ra dậy sớm quét sân thay bố Taek lúc bệnh, cái cách mẹ Sun Woo săn sóc bố Taek không hỏi han, cái cách Sun Woo mở nắp hộp, bóc vỏ quýt cho mẹ, cái cách Bo Ra nhắc tới đôi giày 3 năm của Duk Sun, cái cách Bo Ra dọn túi cho Duk Sun có chỗ ngồi rộng rãi lúc về thăm bà mất, cái cách bố Duk Sun đau buồn lúc mất mẹ, cái cách Jung Hwan cảm ơn bố mẹ, cái cách Duk Sun lặng lẽ nhường nhịn mọi người, cái cách bố Bo Ra thương con thương vợ, cái cách mẹ Bo Ra thương chồng thương con, hay cái cách cả xóm cùng thương bé Jin Joo, vv mình ghi nhớ và biết ơn biên kịch từng chi tiết một, vì đã mang lại những cảm xúc rất thật, rất chân thành cho mình.
Thứ tư, uhm thì .. cái cách bác biên kịch mang lại một Jung Hwan xấu trai mà quyến rũ hết cỡ làm tim 'fan girl' rung động từng đêm.. hay cái cách các bác chọn bạn Bo Gum đẹp trai vào vai Taek làm tim em đau vì em yêu Jung Hwan nên không thể leo thuyền Taek coi như tự ngược trái tim mê trai đẹp của em. Xin lỗi, đã nguyện yêu anh Jung Hwan từ hôm xe buýt Tập 4. Xin lỗi.
Nguồn: (1)
0 nhận xét:
Post a Comment